LAN MAN VỀ CHUYỆN ĐẠO THƠ
Nguyễn Nhạc Cụ
Gần đây người ta hay nói đến đạo thơ, đạo văn, đạo nhạc... có nghĩa là
lấy tác phẩm người khác làm của mình, cách lấy nầy có nhiều cách: lấy ý tưởng,
lấy nội dung, lầy câu từ, tệ hơn là copy gần nguyên bài?...nhưng cũng có người
cho rằng thơ dễ trùng câu từ nhất là từ thường thường như: mây gió, trăng sao,
tình muộn, tình hờ, chia xa ngăn cách....thì không thể gọi là đạo được?nhưng
theo tôi làm thơ nên tránh những từ quá quen thuộc dễ trùng lấp mà nên sáng tạo
như ngày xưa Thanh Tâm Tuyền có bài Lệ đá xanh là những tử đặc thù rất lạ, sáng tạo, nếu chúng ta dùng dễ bị
nghi ngờ? Hay từ cát bụi tuyệt vời hoặc câu ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau, Rồi
như đá ngây ngô, đêm thấy ta là thác đổ hay đóa hoa vô thường.... là
thương hiệu
TCS thì nên tránh?! nếu có mượn thì phải
ghi chú thích đàng hoàng
Năm 2015 tạp chí Văn nghệ Cần Thơ số 81 có in bài thơ Tự bạch
của tác giả Phan Huy dài 28 câu, thể lục bát cũng dấy lên luồng tranh luận. Trong
đó có câu
: “Gió Lào thổi rạc bờ tre
Đung đưa cánh võng trưa hè ầu ơ”
và “Đã mang lấy nghiệp vào thân
Thì làm trọn kiếp con tằm nhả tơ”.
Câu Gió Lào thổi rạc bờ tre giống y câu thơ của cố nhà thơ
Nguyễn Bùi Vợi trong bài Tiếng Nghệ:
“Gió Lào thổi rạc bờ
tre
Chỉ qua giọng nói đã nghe nhọc nhằn”
(Tuyển tập thơ Nguyễn Bùi Vợi, NXB Văn học 2002).
Như vậy là Phan Huy đã đạo thơ hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu
nhiên? Nhà văn Lê Xuân Bột cho rằng đây
là đạo thơ, còn có người nói rằng vô tình trùng ý mà thôi!? Chỉ có nhà thơ mới
trả lời được? Cái dỡ của nhà thơ là câu của Nguyễn Du ai cũng biết thì lấy làm
gì? ( Đã mang lấy nghiệp vào thân/ Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.)
Nhiều người nghĩ : Hàng ngày có hàng ngàn bài thơ trên toàn
quốc, có hàng chục ngàn câu thơ, thì sự trùng lặp trong một vài câu nào đó là
điều khó tránh khỏi. Mà nếu lỡ trùng một câu thơ mà mang tội đạo thơ thì cũng
nghiệt quá? Có trường hợp lộ liễu...thì
khỏi nói rồi, nhưng cũng có trường hợp bị oan do cách nhìn chủ quan của từng cá nhân?
Trong đời sống văn học, có những câu thơ đi vào ngôn ngữ của
người đời và được tồn tại lâu dài đến nỗi
người ta không còn nhớ tên tác giả. Như bài thơ Vĩnh biệt ca của Pháp ( Rondel de
l''adieu ) có câu:
Partir, c’est mourir un peu.
C'est mourir à ce qu'on aime
Ra đi là chết trong
lòng một ít
Cho những gì ta thương
mến thiết tha
Tác giả là Edmond Haraucourt (1857-1941)
Hẳn những người yêu thơ còn nhớ câu thơ quen thuộc của Xuân
Diệu :
Yêu, là chết trong
lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc
được yêu?
trong bài thơ Yêu.( bài thơ nầy có phổ nhạc) Xuân Diệu cũng
dựa câu thơ trên chỉ sửa ra đi thành
chữ yêu
đã tồn tại nữa thế kỷ qua thì có đạo thơ hay không hay là sự trùng hợp
ngẫu nhiên hay mượn ý ?
Cuối tháng 6/2018 trên facebook cá nhân, nhà thơ Trần Mạnh Hảo
có bài nêu: Câu thơ "Ta đi trọn kiếp con người/Cũng không đi hết mấy lời mẹ
ru" của Nguyễn Duy đã đạo câu thơ Xuân Quỳnh: "Dẫu con đi đến suốt đời/Vẫn
không đi hết những lời mẹ ru". Câu thơ Xuân Quỳnh ở bài Lời ru, còn câu
thơ Nguyễn Duy trong bài Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa Nguyễn Duy cho rằng khi ông
làm ông không biết câu thơ XQ do đó có thể là sự trùng hợp thôi, nhà phê bình
Chu Văn Sơn cho biết ông đã nhận thấy sự gần gũi của hai câu thơ Xuân Quỳnh-
Nguyễn Duy từ hai chục năm trước, nhưng có cách cắt nghĩa khác hẳn Trần Mạnh Hảo.
Nhà phê bình Chu Văn Sơn cho rằng “sự gặp gỡ tương đồng
trong văn chương rất nhiều”. Và nói thêm:
“Thời văn học trung đại
thì phổ biến là người sau lấy người xưa làm khuôn mẫu. Đến thời hiện đại, việc
lặp lại sẽ bị quy đạo văn nhưng không phải mọi trường hợp giống nhau đều là đạo
văn. Vì trong sáng tạo, có sự tương đồng về tư duy. “Không phải lúc nào các nhà văn cũng đọc của
nhau. Họ có thể gặp nhau tình cờ trong tư duy, trong các tình huống văn chương.
Nguyễn Duy gia tài thơ quá lớn, việc gì phải lấy câu thơ vặt vãnh của người
khác”.
Đơn cử hư câu thơ này
: Có một cụm từ rất giống hai cụm từ trong 1 bài thơ của Hoàng Trung Thông
"Bài thơ báng súng" :
Người ngã xuống
cho vạn người đứng dậy MT
(Những đứa con không về )
Thơ HTT là:
Người đứng dậy viết
tiếp người ngã xuống
Người hôm nay viết tiếp người hôm qua.
( Bài thơ báng súng )
Vậy trong 2 bài thơ chỉ trùng cụm từ nầy: người ngã xuống,
người đứng dậy thì gọi là đạo thơ không ?
hay trùng hợp ngẫu nhiên hay là mượn ý hay nghe quen rồi không nhớ bị ảnh hưởng?
Những từ nầy cũng là quen thuộc dễ sử dụng,
chúng ta mỗi người theo chủ quan của mình thì cũng khó lòng, chỉ có những nhà
thơ uy tín, nhà nghiên cứu trả lời hộ?
Một dạo, người ta cũng đồn Nhà thơ Hữu Thỉnh cũng có những câu giống thơ Tự Đức rất quen thuộc với người yêu thơ :“Đập cổ
kính ra tìm thấy bóng – Xếp tàn y lại để dành hơi” (khóc Bằng Phi ) dựa ý nghĩa trên ông đảo ngữ
ra câu thơ : “Mở trăng ra tìm, Trăng còn
in bóng – Mở cỏ ra xem, Cỏ còn hơi ấm” nhưng có lẽ đây là ý tưởng trùng hợp với
nhau? Hoặc có thể tác giả đã biết bài thơ trên từ lâu và chịu ảnh hưởng. Cái nầy
trong văn nghệ thường có, nhạc sỹ Từ Công Phụng có lần tâm sự hồi nhỏ thích nhạc
Đoàn Chuẩn nên khi sáng tác ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng ( Một chút về Từ Công
Phụng qua ngòi bút của Du Tử Lê)
ĐÊM KHÔNG ANH
Tác giả Mai Tuyết
Đêm
khắc khoải
tiếng thạch sùng tặc lưỡi
Em lăn tròn
về bóng tối
phía không anh
Bên gối nhỏ
thiếu vòng tay dang rộng
Chiếu chăn nào cho hơi
ấm mỏng manh.
Đêm
lạnh lùng
giá rét nào rên xiết
Đưa tay lên
không chạm được nỗi
lòng
Trăng cuối mùa
nhớ anh nên trăng khuyết
quạt tro tàn
sao cháy nổi mùa đông.
Đêm
cô đơn
trên chiếc giường rất rộng
Thiếu anh rồi
tóc cũng biếng rẽ ngôi
Em tội tình
mười ngón tay đan nhớ
Anh có về
theo cổ tích xa xôi
Đêm
nỗi nhớ
vo tròn trong nỗi nhớ
Một vì sao rơi khẽ ở
bên mình
Người chở mùa đông
qua bến hẹn
Chở giùm em
Sợi tóc nhớ
|
2. ĐÊM KHÔNG ANH
Tác giả: Hương Ngọc
Lan
Đêm không anh... em một
mình trăn trở
Nhớ cồn cào, lay lắt
trái tim ngoan
Gió bên thềm mang nỗi
nhớ đi hoang
Hồn lạnh buốt
giọt sầu loang đêm tối
Đêm không anh... thèm được vòng tay gối
Chiếc giường quen
bỗng...
thấy rộng thênh thang
Tiếng thạch sùng như tiếng nấc thở than
Bờ vai lạnh
vì sương?
hay... nước mắt?
Đêm không anh... chợt
thèm làn hơi ấm.
Nghiêng bên nào
cũng nghe quá chơ vơ
Gọi tên người trong cả
những giấc mơ
Mà chỉ thấy
vỡ òa bao nỗi nhớ
Đêm không anh
tim em đau rạn vỡ
Với tay tìm níu phút
ái ân xưa
Nhưng chỉ toàn tiếng
gió rít song thưa
Nghe chua xót lòng ngậm
ngùi tê tái
|
Gần đây trên mạng xã
hội FB cũng râm ran một bài thơ ở Tây Ninh đã được giải thưởng của LHCHVHNT VN
năm 2017 ( trong tập thơ Người đàn bà nhặt nỗi buồn – 2016 ) của Mai Tuyết bài
Đêm không anh, nhiều người cho rằng giống bài Đêm không anh của Hương Ngọc Lan ở
Tiền Giang - 2016. Trước khi bàn thảo, xin đăng toàn văn 2 bài thơ cho quý vị
xem :
Nhận định chung thì 2 bài thơ nầy có những điểm giống nhau về
ý : nỗi nhớ da diết của người con gái nhớ
về người yêu, hay người chồng? Không gian về ban đêm ( thì tựa đã nói rồi Đêm
không anh mà...!) cảnh vật vắng lặng chỉ nghe tiếng thạch sùng kêu buồn bã, bên
chiếc giường rộng trăn trở thao thức....thèm một làn hơi ấm!.... đại khái là
như vậy. Có người cho rằng MT đạo ý tưởng của HNL,( vì bài HNL xuất bản trước) riêng nhà
thơ Mai Liễu và Trần Hoàng Vy cho rằng chỉ trùng cái tựa thôi, không có cơ sở
nào gọi là đạo thơ nhau được, xem đi xem lại ta thấy ngoài cái tựa giống nhau
thì không có gì gọi là đạo thơ vì chủ đề nhớ nhung, không gian, cảnh vật ban
đêm nên có một vài từ trùng hợp là chuyện bình thường, nhất là từ ngữ thường thức
thì dễ trùng,
Về cái tựa đề trùng nhau thì trong văn học thiếu gì ? Ngay
như đợt trao giải Xuân Hồng năm 2017 có
bài hát : Bên tượng đài chiến thắng Tua Hai của NS Nguyễn Quốc Đông đạt giải
thì nhà thơ Phan Kỷ Sửu khiếu nại với Hội VHNT TN rằng lấy thơ ông phổ nhạc ?
khi Hội kêu đưa ra bằng chứng thì ông không có gì cả. Hội mới nhận được ấn bản
bài hát do Sở VHTTDL TN in từ năm 2005, sau đó xem lại thì bài của PKS đăng báo Tây Ninh năm 2010 ( sau bài hát tới
5 năm) và nội dung thì hoàn toàn khác chỉ trùng cái tựa, vậy ai lấy ai? Cho thấy
sự hấp tấp của nhà thơ cũng là cái dỡ? Còn nhạc sỹ thì cũng cười trừ vì ông cho
rằng cái tựa nầy cũng dễ bị trùng? Thế thôi! Về cái tựa thì kể cả những người nổi tiếng vẫn bị như thời tiền chiến
có bài Làng tôi của Chung Quân rất hay, sau thời kháng Pháp có bài Làng tôi –của
Văn Cao ai cũng biết và bài Làng tôi của
Hồ Bắc thì có sao đâu? hay bài Tình ca của Phạm Duy, rồi Tình ca của Hoàng Việt hay bài Tình ca mùa
xuân của Trần Hoàn sau nầy có Tình ca mùa xuân của Tôn Thất Lập thì người ta vẫn
ca rầm rầm, bài nào cũng hay cả có ai
nói gì? Như tựa bài Huyễn hoặc ngày em - Thơ Trần Nhã My thì cũng
na ná tựa Huyễn hoặc giấc mơ của Khaly Chàm trước đó, nhưng chỉ là tựa thôi chứ
không giống nội dung, thì những trùng hợp nầy rất bình thường. Theo riêng ý tôi
trong sáng tác ta cũng nên cố tránh những từ quá thông dụng hay sáng tác rồi mà
phát hiện trùng khớp câu từ nào đó nên chỉnh sửa thì hay hơn, đừng để thiên hạ
nghĩ lầm? Đại để như các cụm từ dễ sử dụng:
Như là huyền thoại, chiều mưa nhớ em, chiều mưa nhớ nhau.. Bên tượng đài chiến
thắng... tình đất tình người, Tình ca mùa xuân, làng tôi, dạ khúc, tình ca..
Mây vẫn bay về núi, tình quê, tình quê hương, Mây trắng về đâu.vv...thì. rất dễ
trùng hợp vì từ thường thức dễ xài, dễ
dùng..do đó làm thơ nên đọng não ra các từ mới sáng tạo tạo nét riêng cho mình
thì hay hơn
Còn nhớ năm 2015 trên văn đàn cả nước lại ồn ào rùm beng chuyện có 2 bài thơ giống nhau như đúc, bài Bạch
lộ của Phan Huyền Thư được giải Hội nhà văn Hà Nội rất giống bài Buổi sáng của
Phan Ngọc Thường Đoan TP HCM chắc đôi khi vì đọc nhiều thơ quá mà ngấm lời thơ
của các nhà thơ , khi cảm xúc đến vô tình nghĩ tưởng đó là cảm xúc của mình lại
dùng ngay, xin trích nguyên văn 2 bài :
BẠCH LỘ –
Phan Huyền Thư 2015
(Độc ẩm với Lã Bất Vy)
Những gương mặt người
Quen mà không quen
Từng giọt sương nén trong veo câm nín
Tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh
Em một mình
Ngồi khuấy loãng thời gian
Buổi sáng muốn ôm anh
Nắng nói lời mê ngủ
Buổi sáng muốn gọi anh
Mây tái mặt thẫn thờ
Quàng nỗi nhớ lên gối chăn bỏ
ngỏ
Bản Blues jazz đêm qua lẩn khuất phím
dương cầm
Người thiên di cung bậc cuối cùng
Nụ hôn nửa vời
Trái tim không cửa
Bóng ai hờ hững xéo trên lá cỏ
Điềm tĩnh ngồi chờ gió
Về tan cùng tàn thu
Buổi sáng
Một mình
Quen mà không quen…
Lục lọi trí nhớ một hình nhân đêm
Quấn quýt trùng căng kén ngà, tơ lạ
Nuốt vào chầm chậm như loài lông vũ
Vừa bay vừa thảng thốt…âm u
Buồn ngại ngần níu vạt ngu ngơ
Chậm mất nhau cuối mùa
Bão giông đã nửa đời lạc nhịp
|
BUỔI SÁNG
Của Phan Ngọc Thường Đoan
Trong tập Những gương mặt người xb 2003
Quen và không quen
Những giọt cà phê muôn đời đen nhánh
Tiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh
gõ thức mặt trời
Em ngồi một mình
Khuấy loãng thời gian
Buổi sáng muốn gọi anh
Nắng nói lời mê ngủ
Gió se lạnh chối từ
Quàng nỗi nhớ chạy quanh chiếc
bàn nhỏ
Bản giao hưởng đêm qua còn phảng phất trên
phím dương cầm
Người đã vội quên cung bậc cuối
Nụ hôn nửa vời
Trái tim không cửa
Ai hờ hững xéo lên lá cỏ
Buổi sáng ngồi một mình
Không quen những nụ cười lạ
Em đậm đặc với nắng thu mưa hạ
Tan cùng tàn đông
Lòng bàng hoàng luyến tiếc níu vạt áo xuân
Đã chậm mất nửa mùa cuối cùng
Khói thuốc cay và cà phê đắng
Cơn đau màu men ngà
Buổi sáng ngồi một mình
Uống cạn kiệt
lạ quen!
2015
|
Nếu so bài thơ trên của Mai Tuyết và Hương Ngọc Lan thì còn
chống chế được, riêng bài Bạch Lộ của
Phan Huyền Thư thì rõ ràng đã lấy ý tưởng, cả từ ngữ bài Buổi sáng của Phan Ngọc
Thường Đoan rồi, chớ không thể nào dòng tư tưởng, từ ngữ lại trùng hợp ghê gớm
như thế? ( bài của PNTĐ làm trước bài của PHT trên 10 năm – nghe nói lúc đó PHT
đã viết thư xin lỗi nhà thơ PNTĐ và Hội
Nhà văn Hà Nội đã rút giải thưởng ). Việc nhận định đạo thơ? Đạo ra sao? Cũng cần
có cách nhìn khách quan,vốn liếng văn học và sự trải nghiệm, chứ chúng ta cứ khắc
khe hẹp hòi hay quá đáng bắt lỗi chỉ vì
một từ, một câu nào đó hơi giống giống mà gọi đạo thơ thì cũng oan cho người viết?
Nếu bắt lỗi như kiểu nầy thì e rằng nhà thơ nào cũng dính chút đỉnh? Thử làm một
động tác: ta chọn vài từ hay một câu nào đó trong tập thơ của ai rồi bỏ vào
Google bảo đảm sẽ ra những câu, những từ na ná !??
Để kết luận bài viết xin mượn ý của nhà thơ Lê Thiếu Nhơn
nói: “Từng đã có người viết câu trước câu như thế này thì mình viết sau phải
tránh va vào là chuyện nên làm. Ví dụ: Trăm năm trăm cõi người ta của Nguyễn
Du, bây giờ dám ai mang vào thơ của mình không? Lâu nay cũng có việc một số tác
giả mượn ý thơ của nhau là bình thường.
Còn nhà thơ Trương Nam Hương thì cho rằng khi làm thơ, dù ý
tưởng có chợt đến với mình, nhà thơ cũng tỉnh táo nên tránh xa. Đọc thơ mới
sáng tác mà người ta nghe giống giống ở đâu đó thì nguy lắm. Hết sức tránh đi lạc
vào lối mòn của người khác đã đi”.
Thiết nghĩ đó cũng là lương tâm người cầm bút chớ không ai nhảy vào mà biết được? Các lý lẽ đôi khi cũng
biện hộ hoặc hạn chế những trùng hợp vô tình đều phải tránh? nhà thơ phải sáng
tạo, phải tư duy tốt và có lòng tự trọng nên tạo riêng phong cách cho mình, tất
cả những dễ dãi trùng hợp, đạo ý tường cóp nhặt của người khác thành văn mình
là điều tối kỵ của văn nghệ sỹ
Nguyễn Nhạc Cụ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét