BÊN ĐỜI HIU QUẠNH
NGỮ YÊN
Tự nhiên tôi lại nhớ
đến một bài hát của Trịnh Công Sơn Bên đời hiu quạnh : Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa giọng người gọi tôi nghe tiếng rất
nhu mì lòng thật bình yên mà sao buồn thế giật mình nhìn tôi ngồi hát bao
giờ....bỗng những miền kí ức trong tâm hồn lại trỗi dậy những hình bóng bạn
bè xưa những vui buồn đời thường...con người có lúc ồn ào vui vẻ cũng có lúc
hiu quạnh nhất là ở tuổi xế cchiều...
Ngày đó năm 1976 chúng tôi gặp nhau trong sân trường sư
phạm. Trứ lúc nào cũng mang đôi dép râu luôn luôn chiếc nón béré trên đầu mắt
kính gọng đen trông văn nghệ lắm chúng
tôi nằm